Ninh Hề Nhi tức giận vô cùng, "Tại sao tôi phải lựa chọn vấn đề nhảm nhí này? Rốt cuộc thì ông là ai? Rốt cuộc là ông có mục đích gì?"
"Con gái mà tức giận thì trông xấu lắm đấy, cô Ninh."
"Tóm lại là tôi không chọn!" Ninh Hề Nhi đứng dậy từ dưới đất, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt đen bóng như lưu ly kia lại long lanh đến nao lòng, "Ông không chịu giữ lời hứa thì đừng có trách tôi. Trước khi đến đây tôi đã hẹn giờ gửi tin nhắn cho anh trai mình, nếu như ba tiếng sau tôi và Kiều Kiều xảy ra chuyện bất trắc gì, thì cổ phần công ty thuộc sở hữu của tôi sẽ chuyển hết qua cho anh ấy! Ông phải nghĩ cho thật kĩ, bây giờ nếu ông thả ba người bọn tôi ra thì ông có được gia sản nhà họ Ninh, nếu không thì chúng ta ôm nhau chết chung, ông đừng hòng có được một đồng nào cả!"
Trong không khí chỉ còn tiếng đánh nhau, tiếng vũ khí va đập vào nhau. Một lát sau, giọng nói máy móc kia mới chầm chậm vang lên: "Đúng là tôi đã xem thường cô."