Là bọn bắt cóc ư?
Ninh Hề Nhi định quay ra nói với Tống Chi Dương theo bản năng, nhưng tin nhắn tiếp theo được gửi tới khiến suy nghĩ ấy của cô bị dập tắt ngay tức khắc.
[Nếu dám nói cho người khác biết thì đừng trách tôi ra tay với Kỷ Dạ Bạch.]
Ninh Hề Nhi siết chặt lấy điện thoại di động của mình, ngón tay cô run rẩy đến mức gần như không cầm vững được điện thoại.
Tống Chi Dương nhận thấy sự khác thường của em gái mình, bèn nhẹ giọng hỏi, "Sao thế?"
Ninh Hề Nhi giả vờ như không có chuyện gì mà cất điện thoại di động đi, cố gắng mỉm cười đáp, "Không có gì đâu ạ..."
Tống Chi Dương nửa tin nửa ngờ sờ cằm, "Hề Nhi, có anh ở đây rồi, em nhất định không được làm chuyện gì điên rồ đâu đấy."
Anh Chi Dương đã phát hiện ra điều gì rồi sao? Ninh Hề Nhi thấy chột dạ.
Đối diện với ánh mắt như hiểu rõ mọi việc ấy, Ninh Hề Nhi không khỏi né tránh theo bản năng, "Em đi nghỉ trước đây ạ."