Đổng Anh Lạc hốt hoảng mặc lại quần áo, không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Dạ Bạch mà vội vàng chạy khỏi tầng hầm.
Sau khi cô ta đi, tầng hầm lại trở về với bóng tối lúc trước.
Kỷ Dạ Bạch khẽ nhíu mày, tiện tay xé một mảnh vải áo xuống băng bó vết thương đã ngừng máu lại.
Trong lòng hắn không ngừng gọi tên Ninh Hề Nhi, hắn điều chỉnh nhịp thở của mình rồi từ từ nhắm hai mắt.
...
Hai mươi tư tiếng sau, gã áo đen đúng hẹn mà quay lại.
Gã ta có vẻ không bất ngờ khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay Kỷ Dạ Bạch, gã hỏi, "Cậu đã có đáp án cho câu hỏi mà tôi đưa ra hay chưa?"
Kỷ Dạ Bạch nheo mắt uể oải nhìn thẳng vào gã, trả lời bằng giọng vô lại, "Ninh thị."
Đáp án của hắn khiến hai mắt gã áo đen sáng bừng lên.
Gã ta khá hứng thú hỏi, "Làm sao mà cậu đoán được?"
"Tôi đoán bừa thôi." Kỷ Dạ Bạch nói qua loa.
Thật ra cũng rất đơn giản.
Mục đích bắt cóc hoặc là vì tiền, hoặc là vì trả thù.