"Đổng Anh Lạc!" Ninh Hề Nhi tức giận siết chặt nắm tay, vì thở gấp mà ngực phập phồng.
Đổng Anh Lạc cười phá lên đầy khoa trương, "Tức lắm phải không? Mà này Ninh Hề Nhi, ăn nói với tao cho cẩn thận đấy, tao không dám cam đoan là không động đến tro cốt của bố mẹ mày đâu!"
Cô ta dùng chân đạp lên hai hộp tro cốt, thưởng thức biểu cảm căng thẳng của Ninh Hề Nhi một cách đầy hứng thú.
Ninh Hề Nhi không nhịn được bèn quát lên, "Dừng lại!" Cô xông đến đẩy Đổng Anh Lạc ra rồi cẩn thận nâng hai hộp tro cốt lên. Song khi cô mở ra thì thấy bên trong hộp đều trống rỗng.
"Ha ha ha... Chẳng lẽ mày ngu đến mức tưởng rằng tao cầm theo tro cốt của bố mẹ mày đến đây hả? Đúng là hài hước không thể tả nổi!" Đổng Anh Lạc đỡ eo cười nghiêng ngả.
Kỷ Dạ Bạch đứng cách đó không xa lạnh lùng ra lệnh, "Còn đứng ngu người ở đó làm gì? Bắt cô ta lại cho tôi!"