Có phụ huynh nhà nào nói chuyện quan trọng như chuyện "thân phận thật" thế này mà bình tĩnh như việc ăn cơm hay uống nước không?
Song Kỷ Dạ Mặc đúng là một vị phụ huynh như vậy đấy.
Miêu Miêu bé bỏng đang say mê ăn thịt, nghe thấy vậy thì ngẩn cả người ra, cô nhóc như mất hồn nhai đồ ăn thêm mấy lần rồi khẽ "a" lên một tiếng.
Kỷ Dạ Mặc lau vụn thịt bên mép cô bé rồi khẽ nói, "Lúc trước bố không biết phải thực hiện trách nhiệm của một người bố như thế nào, vậy nên mới đem con cho ông bà nuôi. Bố xin lỗi, Miêu Miêu!"
Lúc này, Nguyễn Tây Hạ còn căng thẳng hơn cả Kỷ Dạ Mặc. Lỡ Miêu Miêu không muốn tha thứ cho Kỷ Dạ Mặc thì làm sao đây?
Ai ngờ rằng Miêu Miêu chỉ chớp hai mắt và hỏi, "Vậy Miêu Miêu vẫn là cục cưng của nhà họ Kỷ chứ ạ?"
"Có chứ, con mãi là cục cưng của nhà ta." Kỷ Dạ Mặc cụng trán mình lên trán Miêu Miêu, động tác của anh vừa dịu dàng vừa cưng chiều.