Anh biết rất rõ ràng Nguyễn Tây Hạ cần điều gì. Thứ cô cần chính là tình yêu, là duy nhất, là chung thủy. Mà anh thì không thể cho cô những điều ít ỏi này.
Cho nên những năm qua, anh nhẫn tâm xua đuổi cô hết lần này đến lần khác, mỗi một lần cô lại gần, không chỉ cô đau mà anh cũng đau thấu xương tủy, lòng như đao cắt.
"Anh không cần phải nói lời xin lỗi với em." Nguyễn Tây Hạ hơi hất cằm lên, ngạo nghễ như vầng trăng lạnh nơi chân trời, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp nhưng không mất đi sự cao quý, "Từ xin lỗi là hai chữ vô dụng nhất trên thế giới này!"
Kỷ Dạ Mặc nuốt những lời trăn trở trong lòng, cố gắng nhếch khóe miệng, song độ cong ấy càng lộ vẻ khổ sở hơn.
"Ưm..." Miêu Miêu nằm trên giường bỗng nhiên nói mơ hai tiếng, bàn tay mũm mĩm khẽ dụi hai mắt của mình mới mở nổi khóe mắt.