Giấc mơ hoang về trai đẹp của Ninh Hề Nhi vỡ tan như bong bóng xà phòng, cô nhìn vào Kỷ Dạ Bạch giống như gặp kẻ thù lớn: "Anh anh anh... anh muốn làm cái gì?"
"Tới đây nào." Kỷ Dạ Bạch lặp lại lần nữa, đôi môi mỏng nhếch lên thành nụ cười mỉm, trông cực kỳ dịu dàng.
Song Ninh Hề Nhi lại lắc đầu liên tục, ôm lấy cánh tay Tống Chi Dương: "Em không qua đó đâu! Hu hu hu... anh, anh ấy bắt nạt em..."
Tống Chi Dương xoa đầu cô: "Đừng sợ."
Kỷ Dạ Bạch khoanh tay, ung dung nhìn Ninh Hề Nhi mà chẳng nói lời nào.
Dưới ánh mắt săm soi của hắn, Ninh Hề Nhi chột dạ không thôi, ỉu xìu buông tay Tống Chi Dương ra, chậm chạp như con rùa đi về phía Kỷ Dạ Bạch.
"Em... em tới rồi."
Tống Chi Dương im thin thít... Em gái à, lòng tự tôn của em ở đâu rồi?
Kỷ Dạ Bạch kéo bàn tay nhỏ bé của Ninh Hề Nhi, đặt trong lòng bàn tay rồi nghịch ngợm, cất lời thản nhiên: "Nếu như em và Âu Phong Dịch là thanh mai trúc mã, em sẽ chọn anh ta sao?"