Dưới sân khấu của buổi lễ trao giải, Ninh Hề Nhi gãi lòng bàn tay của Kỷ Dạ Bạch. Hắn nhướng mày, càng siết chặt bàn tay mềm mại tựa như không có xương của cô: "Hề ngốc, ngoan nào."
Hắn cố gắng hạ thấp giọng khiến giọng nói càng trở nên gợi cảm một cách đặc biệt, Ninh Hề Nhi cảm thấy đôi tai mình cũng hơi nóng lên: "Anh... anh nói dễ nghe quá nhỉ?"
"À..." Kỷ Dạ Bạch bỗng nhiên cười khe khẽ: "Anh đây lúc nào mà chẳng thế phải không?"
Vẻ mặt hắn sâu xa quá đỗi như mang theo một vòng xoáy nước, hút người ta chìm sâu vào đó.
Ninh Hề Nhi hít sâu một hơi, giơ bàn tay không bị hắn nắm lên vỗ ngực.
Ôi trời! Trái tim bé bỏng vô dụng này, không được đập loạn lên nữa!
"Em có việc đứng đắn muốn nói với anh!"
"Gì cơ?"
"Đêm nay ăn cái gì nhỉ?" Vẻ mặt Ninh Hề Nhi nghiêm túc, như thể đang thảo luận chuyện quan trọng của người nào đó vậy.
Kỷ Dạ Bạch nghẹn lời.
#Có một người vợ ham ăn là trải nghiệm thế nào#