Ôn Tư Niên chẳng thể ngờ rằng cái tát này của mình lại khiến bộ mặt thật của Hứa Lưu Ly bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ.
"Ọe!" Anh ta nôn khan một tiếng rồi cúi người xuống, trong dạ dày trào lên cơn ghê tởm như dời sông lấp bể, tất cả ồng ộc tuôn ra khỏi cổ họng.
Vừa nghĩ tới mình và ả ta, không... nghĩ tới mình và con quái vật này cả ngày lẫn đêm triền miên quấn quýt lấy nhau, anh ta đã cảm thấy buồn nôn không sao chịu nổi.
Động tác nôn mửa của anh ta như đâm vào đôi mắt Hứa Lưu Ly, cũng như găm vào trái tim cô ta.
Cô ta đột nhiên bật cười đầy thê lương, dùng cả tay lẫn chân bò đến bên chân Ôn Tư Niên, nước mắt chảy xuống tựa chuỗi hạt châu đứt: "Tư Niên... Tư Niên, cứu em với..."
Cô ta là Hứa Lưu Ly, là cành vàng lá ngọc của nhà họ Hứa! Cô ta không phải là Đổng Anh Lạc từng phẫu thuật thẩm mỹ, không phải!
Ôn Tư Niên chán ghét đạp văng cô ta chỉ bằng một cú: "Cút ngay! Cách xa tôi ra!"