Giọng điệu của hắn cứng rắn không cho cô bất kỳ một cơ hội để thương lượng nào, Ninh Hề Nhi trợn mắt há mồm không dám tin, "Cái tên biến thái nhà cậu! Cậu… Cậu tránh xa tôi ra!"
Kỷ Dạ Bạch hơi cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt nhỏ của Ninh Hề Nhi.
Người hắn cao hơn Ninh Hề Nhi rất nhiều, trước đây lúc nào Ninh Hề Nhi cũng phải ngước lên nhìn hắn, còn lúc này, tầm mắt của hai người đã ở ngang nhau, hơn nữa còn cách nhau rất gần. Khuôn mặt Ninh Hề Nhi đỏ ửng lên trong vô thức.
Trái tim… bất giác đập nhanh hơn.
Dường như, đang chống cự cái gì đó, lại dường như, đang chờ mong cái gì đó…
Cảm giác này thật kỳ lạ… Ôi ôi cô bị làm sao thế này?
Kỷ Dạ Bạch đưa tay nghịch lọn tóc của cô, sau đó nói với giọng điệu biếng nhác, "Hôm đó cậu đi đâu?"
Ninh Hề Nhi cứng miệng, "Kệ tôi!"
Đôi mày rậm đen của hắn hơi nhướng lên, "Không đi với anh Cung Tu được nên thất vọng à?"
Ninh Hề Nhi ngẩn người.