Kỷ Dạ Bạch ung dung hỏi: "Muốn biết không?"
"Cậu mau nói đi!" Ôn Tư Niên nôn nóng đáp, vậy mà Kỷ Dạ Bạch còn dùng ngón tay thon dài vuốt cằm, tư thế nhàn nhã, như thể căn bản không coi Ôn Tư Niên ra gì.
"Anh đây không nói cho anh biết, anh tự đoán đi!" Kỷ Dạ Bạch cười đểu giả nói, Ôn Tư Niên nghe tới câu này, một búng máu đang chặn ở cổ họng suýt chút nữa hộc ra.
Mẹ kiếp!
Anh ta nghiến răng: "Không nói thì thôi! Tôi cũng chẳng có hứng nghe!"
Nhưng bàn tay đặt trên đùi của anh ta đã nắm chặt lại, cơ thể nghiêng về phía trước, nét mặt vô cùng nôn nóng, vừa nhìn là biết rất tò mò.
Kỷ Dạ Bạch giả vờ kinh ngạc: "Ôi, nhưng giờ tôi lại muốn nói cho anh biết rồi!"
Ôn Tư Niên: ...!!
Ninh Hề Nhi cười khúc khích, chao ôi, Đại Bạch nhà cô xấu xa quá!
"Tôi không nghe!" Ôn Tư Niên cố kìm nén, mắt nhìn lên sân khấu.