"Đương nhiên là tới thảm đỏ rồi." Ôn Tư Niên lạnh lùng nói.
Hứa Lưu Ly nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ, cô ta đã như thế này rồi mà anh ta còn có tâm trạng đi thảm đỏ?
"Nhưng em khó chịu lắm... anh có thể đưa em tới bệnh viện không, Tư Niên..." Giọng Hứa Lưu Ly dịu dàng giống như có thể tan ra thành nước, vừa làm nũng vừa mềm mại cọ xát cánh tay của Ôn Tư Niên.
Trước kia, Ôn Tư Niên dễ bị chiêu này dụ nhất, cô ta chỉ cần giả bộ đáng thương, sau đó hơi dụ dỗ là Ôn Tư Niên sẽ bị cô ta bảo sao nghe vậy.
Nhưng hành động tiếp theo của Ôn Tư Niên lại khiến cho Hứa Lưu Ly thất vọng.
Anh ta vô tình hất tay cô ta, lạnh lùng nói: "Lưu Ly, anh biết vừa nãy em giả vờ ngất."
Vẻ mặt của Hứa Lưu Ly ngây ra.