Ninh Hề Nhi cười, thủ đoạn này đúng là lợi hại, chuyển hết sự chú ý của mọi người lên người cô, khiến cho mọi người hiểu lầm rằng bà cụ kia là do cô sai khiến?
"Hứa Lưu Ly, cô nhìn tôi làm gì? Đây có phải bà nội cô không thì trong lòng cô là người rõ nhất. Cô khiến mọi người hiểu lầm tôi rồi đổ vấy tội lỗi lên người tôi. Nhưng cô thật sự cho rằng cả thế giới này đều không có não giống cô à? Cô là cái thá gì, cô có điểm nào so được với tôi, cô xứng để tôi hãm hại à?"
Ninh Hề Nhi khoanh tay, nói với vẻ kiêu ngạo như nữ vương, chiếc váy màu đen càng tôn lên khí chất của cô, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vẻ non nớt, nhưng lại có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dáng vẻ kiêu hãnh, không được động vào.
Hứa Lưu Ly không cam tâm, nắm chặt nắm đấm, móng tay cố ý làm đẹp đẽ đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cô ta phải công nhận rằng, một số lúc Ninh Hề Nhi rất giống Kỷ Dạ Bạch.
Cô kiêu ngạo, nhưng cô có tư cách kiêu ngạo!