"Em biết..."
Cô cúi đầu bẻ ngón tay, đáng yêu giống như chú chuột đồng.
"Vậy em biết, lời em nói ra không thể hối hận không?"
"Em cũng biết..." Ninh Hề Nhi ngước lên, đôi mắt kia còn rực rỡ hơn vì sao bên ngoài cửa sổ, trong veo giống như đây là ánh mắt trong veo, thuần khiết nhất trên thế gian này.
"Nhưng... em không muốn anh khó chịu."
Lời còn chưa dứt, Kỷ Dạ Bạch đã đẩy cô nằm xuống giường, hôn điên cuồng như vũ bão, giống như cuốn sạch mọi thứ vậy.
Đôi tay bé nhỏ trắng nõn của Ninh Hề Nhi, run rẩy dò xét.
Giây phút chạm vào thứ kia, hơi thở của Kỷ Dạ Bạch rõ ràng nặng nề hơn một chút.
"Anh đừng nhìn em..." Ninh Hề Nhi khẽ nói, Kỷ Dạ Bạch cười nhẹ một tiếng, vén những sợi tóc đang bay loạn của cô, "Được, không nhìn."
Trong phòng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ của đàn ông.
Ánh trăng như nước, ngân hà kéo dài.
Một đêm này, dài đằng đẵng.
...
Hôm sau, trường Trung học phổ thông Mộc Anh.