Hả?
Sao lại tắt điện đi?
Ninh Hề Nhi đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô lùi lại theo bản năng, bắp chân đụng phải thành giường thế là ngã nhào lên giường.
Ánh trăng sáng tỏ là ánh sáng duy nhất trong phòng.
Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy sự hoảng loạn trên mặt cô.
Ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, giọng khàn khàn, nhỏ nhẹ: "Hề Ngốc, em có biết em ngu lắm không?"
Ninh Hề Nhi bất mãn bĩu môi: "Anh đừng có đả kích người được không?"
Cô ngu gì chứ... Ừm, được thôi, cô thừa nhận là mình có hơi ngốc, đặc biệt là trước mặt Kỷ Dạ Bạch.
Đại khái là do Đại Bạch quá ưu tú, ở bên cạnh người đàn ông như hắn thì Ninh Hề Nhi quen thói vứt não ở nhà, bởi vì cô biết, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì Đại Bạch đều có thể ứng phó.
Dần dần... nó liền trở thành một thói quen như lẽ đương nhiên.
Dường như Kỷ Dạ Bạch khẽ cười một tiếng, Ninh Hề Nhi dụi mắt, cố gắng mở mắt to hơn một chút để nhìn rõ mặt Kỷ Dạ Bạch: "Anh cười gì thế?"