Cô chảy nước mắt ròng ròng, ném chiếc que xiên trong tay đi, tức giận nói: "Em muốn đình công!"
Kỷ Dạ Bạch như nhìn như không liếc cô bằng đôi mắt sâu xa, Ninh Hề Nhi yếu ớt giơ một xiên nấm hương lên, "A... há mồm."
Kỷ Dạ Bạch cúi đầu liếc nhìn xiên nấm hương, đánh giá: "Nhìn đã thấy không ngon."
"Không ngon thì em giúp anh ăn nhé! Ninh Hề Nhi kích động nói, giờ cô đói tới mức da bụng sắp dính da lưng rồi, cảm thấy mình có thể ăn hết cả con bò!
Đáy mắt Kỷ Dạ Bạch hiện vẻ hứng thú, "Vậy sao được chứ, thứ không ngon thì vẫn nên để anh đây làm giúp."
Dứt lời, hắn cúi đầu ăn hết xiên nấm hương.
Ninh Hề Nhi giơ que không lên, vẻ mặt buồn chán chẳng thiết sống.
Thành Du Nhiên quan sát tình hình, lén nhắn tin cho Ninh Hề Nhi: [Hề Hề, cậu đắc tội gì với cậu Kỷ thế? Phương thức trừng phạt này của cậu ấy, đúng là giết người không dao.]
Màn hình điện thoại sáng lên, Ninh Hề Nhi cầm lên nhìn rồi ỉu xìu như quả cà héo cúi đầu xuống.