Kỷ Dạ Bạch lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt như cười như không kia khiến Ninh Hề Nhi nổi da gà.
Cô vội lắc đầu, nghĩ một lát lại cảm thấy không ổn, Kiều Kiều còn đang ở đây, cô lắc đầu chẳng phải có nghĩa là quan hệ với Kiều Kiều không tốt ư? Như vậy thì tổn thương Kiều Kiều lắm, cậu ta, Du Nhiên với mình là cạ cứng cơ mà! Không được không có tình nghĩa như thế này!
Thế là Ninh Hề Nhi ra sức gật đầu.
Cô vừa gật đầu, nụ cười của Kỷ Dạ Bạch càng... mang lại cảm giác rùng mình.
Ninh Hề Nhi run lên, "Đột nhiên tôi không thấy đói nữa, tôi phải về ngủ đây! Bye bye Kiều Kiều!"
Cô quay đầu muốn nhanh chóng chạy vào nhà, cổ áo lại bị một đôi tay mạnh mẽ kéo lại giống như gà con.
"Này này, anh làm gì thế!" Ninh Hề Nhi ra sức giãy giụa.
Kỷ Dạ Bạch cúi đầu, ghé sát vào tai cô nói: "Chẳng phải em muốn đi ăn đêm à? Anh đây đi cùng em!"
Cái gì?