Ầm!
Ninh Hề Nhi như bị sét đánh, cứng đờ người.
Hồi lâu cô mới miễn cưỡng quay đầu nhìn sang Kỷ Dạ Bạch, thấy hắn chỉ hơi cau mày, trong lòng cô hiểu, e là Kỷ Dạ Bạch đã biết chuyện này từ lâu rồi.
Nói mới nhớ, sự ra đời của Miêu Miêu quả thật rất đáng ngờ.
Kỷ Dạ Mặc lớn hơn Kỷ Dạ Bạch 9 tuổi, lúc Kỷ Dạ Bạch ra đời bà Kỷ cũng coi như là sản phụ cao tuổi rồi, sau này hình như hai người ra nước ngoài hơn một năm, sau đó đưa Miêu Miêu về.
Khi đó dáng người bà Kỷ vẫn còn đẹp, không hề lộ vẻ yếu ớt chút nào, Ninh Hề Nhi còn tưởng rằng bà Kỷ hồi phục tốt, không ngờ thì ra chân tướng sự việc lại là như thế này.
"Con bé ngốc nghếch này..." Kỷ Dạ Bạch hít một hơi thật sâu, giơ tay chạm vào mặt Miêu Miêu.
Cô bé non nớt gương mặt vẫn còn mũm mĩm, hắn lại sờ cánh tay và bụng cô bé, quả nhiên đã gầy đi nhiều.
Mặt cô bé tròn, lại thêm mùa thu mặc quần áo hơi dày nên bọn họ vẫn không nhận ra.