Ninh Hề Nhi ngây ngây ngốc ngốc, trong đầu rối tinh rối mù.
... Đợi đã, không phải là cô trừng phạt Kỷ Dạ Bạch à? Tại sao lại biến thành như bây giờ chứ! Này này, tên Đại Bạch kia, tay anh để chỗ nào đấy hả!
"Anh bật đèn lên!" Cô giống như một chú mèo xù lông gào lên.
Kỷ Dạ Bạch dán sát vào lỗ tai cô, thở ra hơi thở nóng rực lên cần cổ trắng nõn nói từng chữ, "Không, bật."
Ninh Hề Nhi: ...!!
Trên thế giới này sao lại có cái loại bạn từ thuở ấu thơ như thế này cơ chứ! Toàn bắt bí lấy khuyết điểm của cô thôi, thật quá đáng! Thật xấu xa mà!
Tiếng sấm vẫn tiếp tục, tối nay chắc hẳn sẽ có một cơn mưa.
Ninh Hề Nhi giãy giụa một lúc lâu vẫn không thoát ra được, quần áo không biết là do cô vặn vẹo hay là do người nào đó thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, tóm lại, áo ngủ đã lả tả rớt trên mặt đất, một đôi bàn tay to bao trọn lấy nơi mềm mại nào đó, nắn bóp sờ...