Đôi mắt ấy sâu thăm thẳm và lạnh buốt như hồ băng.
Hứa Lưu Ly lùi lại theo bản năng, chân đụng phải ghế liền té chật vật trên ghế ngồi, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Kỷ Dạ Bạch nhìn cô ta làm gì? Chẳng lẽ hắn phát hiện được gì rồi sao?
Tay phải cô ta che lại ngực trái, khó khăn hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại được.
Hứa Lưu Ly vén mái tóc dài hơi rối lên vành tai, giả vờ như sợ hãi nhào tới sân khấu.
"Tư Niên! Anh không sao chứ?" Giọng nói yếu đuối xen lẫn tiếng nức nở của Hứa Lưu Ly khiến người ta cảm thấy đáng thương vô cùng.
Kỷ Dạ Bạch ném ví tiền cho Tiêu Hi Thần rồi nói, "Dẫn mọi người đi ăn cơm đi, tôi đưa Hề ngốc tới bệnh viện một chuyến lấy giấy kiểm tra."
Tiêu Hi Thần hiểu ý nói, "Được, thế tôi đi nhé, nào nào nào anh em ơi, hôm nay anh Kỷ mời, mọi người không được khách sáo đâu đấy!"
"Ha ha ha, tốt quá rồi!"
Lớp S vui vẻ tay nắm tay đi ăn cơm, để mặc nhân viên đài truyền hình sững người trố mắt ra nhìn họ.