"Ôn Tư Niên, anh có ngon thì nói lại lần nữa xem, có tin tôi khiến anh không bước nổi ra khỏi cổng trường Trung học phổ thông Mộc Anh này không!" Ninh Hề Nhi tức giận nói, chống tay căm giận nhìn Ôn Tư Niên.
"Hừ!"
Thành Du Nhiên treo khuôn mặt tươi cười nhìn anh ta: "Đồ đanh đá trong miệng anh đây thật ra lại là người nắm đai đen Taekwondo nha, nếu như anh còn không chịu cút, thì tôi cũng không chắc... một cước này của tôi, chắc phải đá thẳng lên trán anh rồi!"
Ánh mắt Ôn Tư Niên lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta lui về sau vài bước, cố gắng giữ bình tĩnh, "Các người hãy đợi đấy!"
"Dù nắng dù mưa, bọn này vẫn đứng trước cổng trường chờ anh, có giỏi thì ra về đừng có chạy nha!" Ninh Hề Nhi ghét bỏ nói, bộ dạng chẳng buồn quan tâm đến Ôn Tư Niên.
Điều này dường như đã kích thích đến lòng tự trọng của Ôn Tư Niên, anh ta hít sâu một hơi, "Tôi không chấp nhặt hai đứa con gái."
Để lại câu nói phong cách như vậy, anh ta lại vội rời khỏi Mộc Anh.