"Miêu Miêu có tớ ở đây, đừng sợ đừng sợ..." Hàn Nại Sâm cố gắng tiêu hóa chuyện này. Cậu bé vụng về ôm lấy Miêu Miêu, ôm cô bé tron vo như cá viên này vào lòng.
Xảy ra chuyện thế này, không chỉ có Miêu Miêu sợ, ngay cả Hàn Nại Sâm cũng không biết nên làm thế nào.
Người mà mình kêu là bố mẹ, bỗng nhiên có một ngày mình phát hiện ra họ không phải bố mẹ ruột của mình, cái cảm giác này, thật sự có thể phá hủy một con người, nói gì một đứa trẻ con như Miêu Miêu.
Ở cửa, không biết Kỷ Dạ Mặc đã quay về từ lúc nào: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Anh chỉ quay về lấy tài liệu, nào ngờ vừa về đã nghe tiếng Miêu Miêu khóc, không để ý tới tài liệu, vội vã chạy qua.
Hàn Nại Sâm liếm môi một cái, vất vả ẵm Miêu Miêu lên, nhưng vừa đi được hai bước chân đã run rẩy, không còn cách nào đành đặt Miêu Miêu xuống.