Ông Tiêu thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
…
Bên ngoài nhà hàng.
Thành Du Nhiên kéo tay Tiêu Hi Thần đi mua thuốc, để cậu ngồi tạm trên thành bồn hoa, cầm bông gòn nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu.
"Vết thương nhỏ mà thôi." Cậu ta cười nói, động đến vết thương nơi khóe miệng, đau đến mức xuýt xoa một tiếng.
"Anh đừng tưởng em không biết anh cố ý chọc giận bố anh." Thành Du Nhiên nghĩ thông mọi thứ.
Tiêu Hi Thần ngạc nhiên một lát, cười nói: "Ha ha, bị em phát hiện rồi. Du Nhiên Nhiên, có phải rất cảm động không?"
Thành Du Nhiên yên lặng mà nhìn cậu một lát, bỗng nhiên ôm chầm lấy đối phương.
"Tên ngốc nhà anh..."
Ha ha, Du Nhiên Nhiên đau lòng vì cậu rồi kia.
Tiêu Hi Thần nở nụ cười tươi nhất trong đời.
…
Ninh Hề Nhi ôm điện thoại chờ mãi, cũng không chờ được Thành Du Nhiên trả lời tin nhắn, sau đó không nhịn được ngủ thiếp luôn.