Ninh Hề Nhi hết nói nổi, hai người này đúng thật là một cặp trời sinh, chuyên trò mềm nắn rắn buông, không dám chọc vào Đại Bạch thì cả hai nhào qua tóm lấy cô.
Cô dùng sức rút tay ra, "Ôn Tư Niên, anh dùng não đi có được không? Có thể tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện rồi hẵng quay qua hỏi tội không?"
"Tôi chính mắt nhìn thấy còn có thể là giả sao? Chính cô đã đẩy Lưu Ly!" Ôn Tư Niên đau lòng nói, Hứa Lưu Ly ngã dưới đất giống như một đóa hoa trắng bé nhỏ yếu ớt, cơn gió thổi qua lập tức úa tàn. Cô ta cắn môi, lên tiếng: "Tư Niên, anh hiểu nhầm rồi, cô ấy không có đẩy em, do em bất cẩn thôi..."
"Lưu Ly! Chuyện đến nước này em còn nói giúp cho cô ta!" Gân xanh giữa huyệt thái dương của Ôn Tư Niên nổi lên, dìu Hứa Lưu Ly đứng dậy, ôm chầm vào lòng, "Xin lỗi, là do anh đến trễ để em phải chịu uất ức..."
"Hu hu... Tư Niên..." Lúc này Hứa Lưu Ly cũng không thèm giải thích thêm, vội ôm lấy Ôn Tư Niên òa khóc.