"Em từng nói như vậy à? Làm gì có, chắc chắn là anh nhớ nhầm rồi, ha ha ha..." Ninh Hề Nhi gượng cười.
Kỷ Dạ Bạch cười cùng với cô, khiến Ninh Hề Nhi cảm thấy chột dạ.
"Ấy! Hôm nay trời đẹp quá, cháu muốn xuống xe đi dạo một lát! Hay là ông ngoại và mọi người cứ đi trước đi!" Ninh Hề Nhi nhanh tay nhanh chân mở cửa xe bước xuống.
Kỷ Dạ Bạch gật đầu với hai ông cụ, tỏ vẻ sẽ chăm sóc cho Ninh Hề Nhi thật tốt, cũng bước xuống xe, một tay đút vào túi quần, híp mắt bước theo cô.
Nấm lùn chạy đua với chân dài, kết quả không cần nói cũng biết.
Ninh Hề Nhi còn chưa kịp đi xa đã bị Kỷ Dạ Bạch bắt kịp. Không những vậy, hắn còn quá đáng hơn nữa khi giật lấy điện thoại của cô, ung dung lên tiếng: "Em không nói cũng không cần phải khẩn trương như vậy, anh đây tự mình mở ra xem là được."
"Ơ này, mau trả lại cho em."