Nụ hôn ngang ngược và nóng bỏng giống như cuồng phong vũ bão ào ào ập tới.
Sự giãy giụa của Ninh Hề Nhi chỉ là vô ích, tiếng la hét chống cự trở thành tiếng rên khẽ rời rạc.
Mãi cho tới khi đôi môi của Ninh Hề Nhi sưng đỏ lên, Kỷ Dạ Bạch mới buông cô ra, để mặc cho cô gái bé nhỏ vừa đẩy lồng ngực hắn vừa thở gấp.
Đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly kia được bao phủ bởi một tầng hơi nước, Ninh Hề Nhi lúc này giống như con mèo bị cắt mất móng vuốt, trông cô đáng thương khiến người ta đau xót.
"Cậu thật quá đáng..." Mắt cô đã đỏ ửng lên, "Cậu coi tôi là cái gì hả? Là đồ chơi có thể tùy ý làm gì thì làm ư! Tôi đúng là có hôn ước với cậu, nhưng tôi không thiếu cậu bất cứ cái gì hết!"
Kỷ Dạ Bạch chống người đứng dậy, sâu trong ánh mắt hiện lên nét thương xót, nhưng rất nhanh đã bị ánh nhìn lạnh lẽo, tàn nhẫn chiếm trọn.
"Tôi là ai?" Cậu cố chấp tiếp tục hỏi vấn đề ban nãy.