Cậu chàng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, xoay tới xoay lui quanh Thành Du Nhiên, lấy tay áo lau nước mắt cho cô: "Du Nhiên Nhiên, em đừng khóc mà, là lỗi của anh lỗi của anh, tất cả đều là do anh sai, cho em đánh này, em đánh anh đi, em cứ đánh đến khi nào hết giận mới thôi, được không?"
Tiêu Hi Thần sán mặt vào: "Đánh ở đây cũng được!"
Một người đàn ông lại đồng ý chường mặt ra cho bạn đánh thì có thể tưởng tượng được, trước mặt bạn, người ấy thật sự không cần cả danh dự.
Thành Du Nhiên càng khóc to hơn, quay mặt đi chỗ khác: "Ai thèm đánh anh, anh tránh ra!"
"Được được được, anh tránh anh tránh, chỉ cần em đừng khóc nữa, em bảo anh làm gì cũng được hết!" Cậu xoay người định đi, Thành Du Nhiên bỗng nhiên hét lên: "Anh đứng lại đó cho em!"
Tiêu Hi Thần: "Du Nhiên Nhiên, rốt cuộc em muốn anh phải làm sao? Cuối cùng là đi hay không đi?"