"Anh, anh không muốn cao thêm nữa..."
Kỷ Dạ Bạch: Tôi... tôi cũng không muốn cao thêm, nhất là ăn cái này để cao!
Ninh Hề Nhi nghi ngờ nhìn bọn họ: "Hai người không muốn ăn sao? Cái này em làm lâu lắm mới làm ra được đấy..."
Cô hít mũi, gắp thức ăn trong đĩa lên: "Hai người không ăn thì em tự ăn!"
"Ăn chứ, anh ăn!"
"Tôi, tôi ăn!"
Hai người đồng thanh lên tiếng, đồng thời giơ tay kéo đĩa về phía mình, vung đũa lên gắp một cái như thể tráng sĩ đâm đầu vào chỗ chết, gió thổi hiu hiu sông Dịch lạnh lùng*.
(*) Đây là câu Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch, thể hiện tinh thần quả cảm liều chết quên thân, tráng sĩ một đi không trở về.
Trông bề ngoài cũng không tệ lắm, chắc là ăn được... nhỉ?
Dù thế nào cũng không thể cho Ninh Hề Nhi ăn loại thực phẩm có độc này được! Đây là suy nghĩ trong lòng của hai người đàn ông.