Kìm nén suy nghĩ trong lòng, Kỷ Dạ Mặc thay sang dép lê đi vào phòng khách, chào hỏi Kỷ Dạ Bạch và Kiều Nam Thành rồi đi lên phòng làm việc ở trên tầng, vừa đi vừa ngoái lại.
Cậu trai cường tráng này sẽ không quyến rũ em trai của anh đấy chứ?
Hai người trong phòng khách hoàn toàn không biết nỗi lòng của anh, Kiều Nam Thành thành thật cởi áo sơ mi, để lộ lồng ngực săn chắc màu lúa mạch.
Kỷ Dạ Bạch hừ lạnh một tiếng, vóc dáng tên ngốc này cũng khá lắm.
"Quay sang bên kia."
Kiều Nam Thành quay người, Kỷ Dạ Bạch đổ dầu ra tay xoa qua quýt rồi bóp lên vai Kiều Nam Thành.
"Em trai, đau." Kiều Nam Thành tủi thân nói.
"Đau cái gì mà đau! Chịu đi! Còn nữa, tôi không muốn nghe hai chữ em trai từ mồm cậu lần nữa đâu!" Cậu hai nào đó đã đến ranh giới sắp nổi điên.
"Ừ, anh biết rồi, anh đau, em nhẹ chút."
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Cậu hai nào đó nghiến răng, lực tay càng mạnh hơn.
"Nhẹ một chút..."