"Tin nhắn rác thôi mà." Kỷ Dạ Bạch cầm lấy điện thoại của cô nhìn dãy số, đây là tin nhắn dùng phần mềm gửi đến, có lẽ không tra ra được tung tích. Hắn thản nhiên xóa tin nhắn đi: "Em đừng nghĩ lung tung nữa, đi thôi, chúng ta về nhà ăn sáng."
Ninh Hề Nhi bĩu môi: "Em không chạy nổi nữa rồi..."
Kỷ Dạ Bạch hết cách với cô, đành ngồi xổm xuống: "Lên đi."
Ninh Hề Nhi không dám tin chớp chớp mắt, oa, không ngờ Đại Bạch lại muốn cõng cô!
Cô dùng cả tay cả chân bò lên, Kỷ Dạ Bạch cõng cô, bước chân vững vàng đi về nhà.
"Heo con, em lại mập lên rồi."
Ninh Hề Nhi trợn trắng mắt: "Đấy là tại anh quá yếu, không cõng nổi cũng đừng lấy cớ thế chứ!"
"Hừ, anh đây có yếu hay không có cần chứng minh cho em xem không?"
Ninh Hề Nhi lập tức sợ hãi, đàng hoàng ôm cổ hắn, nhìn trái ngó phải rồi nói: "Thời tiết hôm nay thật đẹp, he he…"
Thế nhưng cô còn chưa dứt lời, sắc trời bỗng tối sầm, không bao lâu bắt đầu đổ mưa.