Anh ta chỉ muốn dạy dỗ cô một chút thôi...
Con gái yếu ớt như vậy sao? Chỉ đẩy nhẹ một cái mà đã bị thương nặng đến vậy?
Ánh mắt Ôn Tư Niên đầy vẻ mờ mịt.
"Hề Nhi! Cô có sao không!" Hứa Lưu Ly vội vàng vọt tới trước mặt Ninh Hề Nhi, cô ta che miệng, giọng nói đầy vẻ thương xót và đau khổ: "Cô chảy nhiều máu quá... có đau không... hu hu hu..."
Ninh Hề Nhi: "..."
Chị hai à, người bị thương là tôi chứ đâu phải cô, cô lại khóc trước là thế nào hả?
"Tôi... để tôi giúp cô bôi thuốc." Hứa Lưu Ly xung phong đảm nhận việc bôi thuốc, cô ta giật lấy hòm thuốc bên cạnh, lấy tăm bông và nước khử trùng ra bôi lên đầu gối của Ninh Hề Nhi.
Có lẽ cô ta là cô chiêu sống trong nhung lụa từ nhỏ chưa từng biết làm việc nên bôi không biết nặng nhẹ, làm Ninh Hề Nhi vô cùng đau đớn, cô giữ chặt tay cô ta: "Không cần làm phiền cô đâu, cứ để bác sĩ làm thì hơn."
Trong đoàn phim có bác sĩ chuyên môn.
Hứa Lưu Ly tỏ vẻ đau buồn: "Vậy được..."