Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh ăn hết rau trong ánh mắt ngạc nhiên của chúng bạn, hắn vẫn không quên nhìn lướt qua một lượt: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Mọi người lập tức cúi đầu, nghiêm túc ăn cơm.
Giản Nghi Tuyết cúi đầu lặng lẽ và cơm, Ngôn Dịch Thâm khẽ mỉm cười, lấy đũa chung gắp một chiếc đùi gà cho cô, giọng vô cùng thân thiết: "Ăn nhiều một chút."
Những người khác lập tức nhìn sang, trong mắt mọi người đều lập lòe ánh sáng hóng hớt.
Giản Nghi Tuyết như đứng đống lửa như ngồi đống than, cảm giác miệng lưỡi khô khốc, nuốt miếng cơm cũng thấy khó khăn, cô từ chối: "Tôi không thích ăn cái này."
Ngôn Dịch Thâm không hề thay đổi sắc mặt, lại đổi sang gắp cho cô một miếng chân giò.
Giản Nghi Tuyết hết cách, đành nói thẳng: "Tôi không thích anh gắp đồ ăn cho tôi!"
Câu này tương đương với việc từ chối thẳng thừng rồi. Ninh Hề Nhi nghĩ, với trình độ gian xảo của Ngôn Dịch Thâm, gã có thể thẹn quá hóa giận, sau đó ra sức gài bẫy Tiểu Tuyết hay không...