"Không! Khôngggggg!" Lục Thanh Hà đập tấm kính trong suốt, gào lên thảm thiết như một kẻ điên.
Bà ta cả đời vẻ vang, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ trở thành tù nhân, mà còn là tù nhân sắp lĩnh án tử hình nữa chứ.
Lục Cẩm Cẩm đứng lên, nhìn bà ta bằng đôi mắt thù hận rồi bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Lục Thanh Hà gào chán chê đến mệt lả, nhũn người trượt dài ra mặt đất, khóe mắt rớm lệ.
Đáng tiếc, nỗi hối hận đến quá muộn màng.
Ác giả ác báo, trái đắng mà bà ta tự mình trồng, đến cuối cùng bà ta cũng phải tự gánh chịu tất cả mà thôi.
...
Hai ngày sau.
Cung Tu nhận được một cuộc điện thoại do bên phía nhà tù gọi đến, anh ta nhìn cảnh hoàng hôn bên ngoài khung cửa sổ, khẽ "ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cổ họng cuộn lên cuộn xuống, Cung Tu đau khổ nhắm mắt lại.
Lục Thanh Hà, mẹ của anh ta đã tự tử trong nhà tù.
Có lẽ đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Cung Tu đau khổ nhếch miệng.