Nhà họ Ninh.
Ninh Hề Nhi mặc váy đen, đỉnh đầu cài một bông hoa nhỏ màu trắng, để mặt mộc, không hề trang điểm.
Chính giữa nơi để linh cữu đặt một bức ảnh đen trắng của Ninh Cảnh Thâm, xung quanh chất đầy vòng hoa, cảnh tượng trước mắt không khỏi nhắc nhỏ Ninh Hề Nhi: Ninh Cảnh Thâm chết thật rồi.
Cô dụi mắt, kéo nhẹ tay áo của Tống Chi Dương: "Anh... Bố chỉ ngủ thôi đúng không...."
"Ừm, chú chỉ ngủ thôi, đang nằm mơ một giấc mơ mà không ai có thể làm phiền chú." Tống Chi Dương dỗ cô giống như dỗ trẻ con, "Những việc khác thì em không phải lo, tất cả anh đều thu xếp ổn thỏa rồi."
Mang theo giọng mũi "ừm" một tiếng, Ninh Hề Nhi quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái trước bức ảnh của Ninh Cảnh Thâm, khóe mắt ươn ướt, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, không bao lâu sau, nước mắt đã ướt đẫm một mảng.
Cô không còn mẹ, cũng không còn bố nữa, người có quan hệ huyết thống với cô đều rời bỏ cô hết rồi.