Còn chưa tới gần Đại Bạch, cô đã bị người chắn lại, giọng cảnh sát lạnh lùng vang vọng khắp sảnh: "Cậu Kỷ này là kẻ tình nghi có dính líu tới việc bắn chết tổng giám đốc Ninh - Ninh Cảnh Thâm."
Ầm...
Giống như một tiếng sấm nổ tung bên tai, Ninh Hề Nhi nhìn Kỷ Dạ Bạch, mắt hắn sâu thẳm như biển, chán nản như thể không có cách gì hóa giải, môi mỏng mấp máy: "Mặc kệ anh, em đi tới viện đi."
"Chắc chắn các người nhầm lẫn gì rồi! Không thể là anh ấy, không thể nào..." Ninh Hề Nhi nức nở nói, hai cảnh sát giữ chặt lấy cô, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ Dạ Bạch bị áp tải lên xe cảnh sát.
Khoảng cách ngắn ngủi mười mấy mét, giống như ngăn cách thế giới của hai người.
Cảnh sát khởi động xe, đưa Kỷ Dạ Bạch rời đi.
Ninh Hề Nhi gần như sụp đổ, cắn mu bàn tay, liều mạng khiến bản thân tỉnh táo, run rẩy gọi điện thoại cho nhà họ Kỷ và nhà họ Tống.
…
Bệnh viện.
Lúc Ninh Hề Nhi chạy tới, đèn của phòng phẫu thuật vẫn sáng.