Kiều Nam Thành ở đầu điện thoại bên kia nhận ra giọng Kỷ Dạ Bạch, chào hỏi: "Em trai à, chào em nhé."
Cậu hai kia như thùng thuốc nổ bị châm ngòi, lập tức xù lông: "Ai là em trai cậu? Kiều ngốc nghếch kia, gọi anh nhanh không thì tôi đánh cậu đấy, tin không hả?"
"Cậu, cậu chính là em trai tôi mà." Kiều Nam Thành ngay thẳng nói: "Em trai, em phải gọi anh là anh nhé."
Mẹ cha cái thằng ngốc này. Kỷ Dạ Bạch hận không thể đánh cậu ta tan tành như viên gạch.
"Cậu tìm Hề Ngốc có chuyện gì?" Hắn không khách khí hỏi.
"Tặng, tặng quà sinh nhật."
Âm lượng điện thoại của Ninh Hề Nhi khá to, cô ngồi trên giường nghe thấy như vậy, hứng thú ngẩng mặt lên hỏi, "Quà gì thế?"
Kỷ Dạ Bạch không vui đọc địa chỉ chung cư: "Tới thì gọi điện thoại cho anh đây."
"Ok em trai."
"Cậu gọi tôi một tiếng em trai nữa thử xem!"
"Sao, sao nào? Em trai?"
"..."