Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn lại càng thích.
Bà yêu thương xoa đầu Tiêu Hi Thần: "Con rể Tiêu, con ăn cơm chưa? Mẹ nấu cơm cho con ăn."
Thực ra Tiêu Hi Thần ăn rồi nhưng miệng vẫn nói: "Mẹ vợ đại nhân, con muốn ăn, con muốn ăn!"
"Được được được, con rể Tiêu đợi mẹ nhé."
Nói xong bà Thành liền mặc tạp dề rồi đi vào bếp.
Ông Thành mấp máy môi: "Bà nó à, tôi cũng đói rồi."
"Ông đi sang cửa hàng tiện lợi đối diện mua mì tôm ăn là được rồi."
Ông Thành: "..."
Khác biệt! Đây chính là khác biệt!
Một hàng nước mắt chua xót.
Ông Thành trợn mắt lườm Tiêu Hi Thần một cái, tủi thân xuống nhà mua mì tôm ăn.
Lúc bà Thành bê thức ăn lên, mặt Tiêu Hi Thần ngây người.
Bà Thành làm món thập cẩm, gọi tắt là một nồi hỗn độn. Trong một chiếc bát to hơn cả mặt Tiêu Hi Thần, xếp chồng chất đủ loại rau, thịt và một số thứ hình thù kỳ quái không biết hình dung ra sao.