Quả đồi nhỏ trong chăn run lên, Ninh Hề Nhi ở bên trong ôm mặt, xấu hổ và tức giận muốn chết.
Hu hu! Không còn mặt mũi đâu gặp người khác nữa!
Từ lúc cô tắm xong đi ra đã bắt đầu theo dõi, vậy những chuyện cô làm với Đại Bạch chẳng phải đã bị bà Kỷ và Miêu Miêu nhìn thấy hết rồi sao?
Kỷ Dạ Bạch sợ cô bị ngạt thở, bèn vén một góc chăn thông khí cho cô, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía bà Kỷ: "Mẹ làm thế này là xâm phạm quyền riêng tư của con và Hề ngốc đấy."
Bà Kỷ ho khan vài tiếng: "Mẹ chỉ đang quan tâm hai đứa thôi mà. Ôi chao, đã sắp đính hôn tới nơi rồi, còn xấu hổ gì nữa!"
Huyệt thái dương của Kỷ Dạ Bạch giật giật: "Mẹ, chúng con là đang yêu sớm đấy."
"Cái gì mà yêu sớm với cả yêu muộn. Mẹ với bố con mà không yêu sớm thì có thể sinh được anh con, sinh được con sao?" Bà Kỷ nói năng hùng hồn mạnh mẽ.
Kỷ Dạ Bạch hết cách với bà, bất đắc dĩ nói: "Về sau mẹ đừng làm vậy nữa, Hề ngốc sẽ xấu hổ."