"Gì mà rắn độc chứ, tôi không hiểu!" Chẳng biết Lăng Hàm thực sự không hiểu, hay vờ như không hiểu, cô ta chớp mắt quyến rũ nhìn Kỷ Dạ Bạch.
"Kỷ đẹp trai, tôi thấy tôi cũng rất tốt đấy, cậu xem xem có muốn cân nhắc về chuyện qua lại với tôi một chút không? Chỉ cần cậu bằng lòng, tôi có thể đến đi tùy lúc. Hơn nữa, tôi sẽ vô cùng nghe lời cậu."
Kỷ Dạ Bạch khinh bỉ xì một tiếng: "Cô nghĩ tôi có Ninh Hề Nhi rồi mà còn để ý đến cô à?"
"Hoa nhà đâu bằng hoa thơm cỏ lạ." Lăng Hàm dõng dạc nói: "Huống chi, trước đây chúng tôi có lời đồn, rằng Ninh Hề Nhi đã không còn trong trắng nữa. Cậu chịu nhịn mà cưới được một đứa con gái như thế à? Tôi khuyên cậu, vui đùa với cô ấy một chút là được, đừng có tính chuyện nghiêm túc với cô ấy."
Rầm một tiếng, đám khay đĩa đồ ăn rớt hết xuống đất, theo sau đó là tiếng liên tục xin lỗi của nhân viên phục vụ: "Tiểu thư, thật xin lỗi, cô có bị bỏng gì không?"