Lý do này chẳng chê vào đâu được.
Bờ môi màu anh đào của Ninh Hề Nhi khẽ hé mở, trong lúc nhất thời không tìm được cách từ chối, cô chần chừ một lúc, chung quy vẫn gật đầu đồng ý.
Đôi con ngươi đen của Kỷ Dạ Bạch lại càng thêm đậm màu, nghĩ đến những lời Lục Cẩm Cẩm nói, hắn không tự chủ nắm chặt đũa hơn.
…
Sau bữa ăn.
Ninh Hề Nhi gọi điện thoại cho Cố Thừa Tranh, xin nghỉ một ngày, sau đó phải qua mấy lần thăm hỏi mới tìm được phương thức liên lạc với Lăng Hàm.
Điện thoại nối máy, vang lên từng hồi tút tút, không hiểu sao Ninh Hề Nhi lại hơi nôn nao khẩn trương.
"Alo?" Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ trầm, Ninh Hề Nhi vội nói: "Tôi là Ninh Hề Nhi."
Bầu không khí nhất thời im ắng.
Vài giây sau, Lăng Hàm dùng thái độ chẳng mấy tốt đẹp để trả lời: "Cậu gọi cho tôi có chuyện gì?"
Ninh Hề Nhi cảm thấy hơi khô họng: "Thì là… Tôi đang ở thành phố Giang, cậu có rảnh không? Có muốn đi ăn một bữa không?"