Ninh Hề Nhi tắm rửa xong xuôi rồi bước ra ngoài, cô lau lau tóc, ngáp một cái rồi lên giường nằm.
"Phải sấy khô tóc đã." Kỷ Dạ Bạch cau mày.
"Ứ… Không sấy đâu, em buồn ngủ lắm…"
Tinh thần hăng hái bừng bừng ban nãy đã không còn, cơn buồn ngủ lúc này ập tới theo bản năng, Ninh Hề Nhi có cảm giác chỉ cần cô nhắm mắt lại là có thể ngủ được luôn.
Thở dài bất đắc dĩ, Kỷ Dạ Bạch vỗ vỗ lên chân mình: "Qua đây, nằm xuống."
Ninh Hề Nhi gối lên đùi hắn, Kỷ Dạ Bạch lấy máy sấy tóc qua, điều chỉnh tốc độ gió và độ ấm cho vừa vặn xong, hắn dịu dàng sấy tóc cho cô.
Con nhỏ này chưa được bao lâu đã ngủ mất, xem ra là mệt lắm rồi.
Sấy khô tóc, Kỷ Dạ Bạch để cô nằm lên gối, đắp chăn lên, lúc này hắn mới vào phòng tắm.
Sợ cơn cảm cúm của Ninh Hề Nhi nặng thêm, hắn không mở điều hòa, chỉ hé cửa sổ ra một chút, đề làn gió đêm man mát thổi vào.