Nhìn Kỷ Dạ Bạch không nói câu gì, Ninh Hề Nhi bất mãn chép miệng: "Này, không phải là anh không bằng lòng đó chứ?"
Kỷ Dạ Bạch chợt ôm cô vào lòng, bàn tay đặt lên gáy cô, dùng sức hôn cô.
Mười ngón tay đan xen, bàn tay cầm vòng của cô bị bàn tay hắn bao chặt, tay lớn nắm tay nhỏ, hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.
"Ưm ưm… Đại Bạch." Ninh Hề Nhi muốn nói mà toàn bị hắn chặn lại, Kỷ Dạ Bạch ngang ngược chiếm chủ quyền, mãi đến khi cô gái bé nhỏ bị hắn hôn tới mức đỏ bừng cả mặt, ánh mắt mơ màng hắn mới chịu buông ra.
"Những việc như kiểu cầu hôn này phải để người đàn ông của em làm chứ." Kỷ Dạ Bạch kiêu căng hất cằm: "Em chỉ cần được anh chiều chuộng là tốt rồi."
Giọng điệu ngang ngược bất cần vang lên, nhưng lại nghiêm túc một cách bất ngờ.
Ninh Hề Nhi không ngờ hắn sẽ phản ứng dữ dội như vậy, nhưng lời âu yếm hắn nói lại nghe ra sự tràn ngập vui sướng: "Ừm… Anh đã không muốn gả cho em, vậy thì em gả cho anh là được. Hì hì..."