Lục Cẩm Cẩm ra sức mà nháy mắt một cái, điềm đạm tỏ vẻ đáng thương nặn ra mấy giọt nước mắt: "Anh Dạ Bạch ơi, em đang đi làm…"
"Ờ." Khuôn mặt Kỷ Dạ Bạch vô cùng lạnh lùng thờ ơ, tỏ vẻ chẳng có chút hứng thú nào với câu chuyện.
Lục Cẩm Cẩm ngập ngừng nói: "Anh Dạ Bạch… Chuyện lần trước, em biết lỗi thật rồi mà, em đã úp mặt vào tường kiểm điểm nghiêm túc rồi. Bây giờ, em quyết định dựa vào hai bàn tay trắng của mình để cố gắng kiếm tiền. Anh Dạ Bạch, anh phải tin em đó!"
Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch thoáng hiện ra vẻ chán ghét, hắn chuẩn bị đổi sang chỗ khác nghỉ ngơi.
Lục Cẩm Cẩm nhác thấy hắn sắp đi, cô ta liền nhào tới túm lấy tay áo của hắn: "Anh Dạ Bạch, anh vẫn chưa chịu tha thứ cho em à?"
Cô ta bám dai như đỉa đói, gạt ra cũng chẳng xong, Kỷ Dạ Bạch cười khẩy: "Lục Cẩm Cẩm, cô thấy tôi giống người kiên nhẫn lắm à?"
Lục Cẩm Cẩm còn chưa phản ứng kịp, Kỷ Dạ Bạch đã nhanh chóng rút tay ra xong xuôi: "Tránh xa tôi ra một chút!"