"Em chỉ đi học vẽ thôi mà, chứ có phải đi luôn đâu mà anh giận." Ninh Hề Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, trong veo như hòn bi ve, cô khuyên nhủ bằng giọng dịu dàng, "Yên tâm nha, em sẽ không bỏ rơi anh đâu."
Kỷ Dạ Bạch buồn bực khó chịu nói, "Em đang bỏ rơi anh chứ còn gì nữa."
Kỷ Dạ Bạch biết Ninh Hề Nhi có thể học vẽ với Cố Thừa Tranh là chuyện tốt, vì thế hắn không thể thốt ra lời nói "Em không được đi".
Thế nhưng công việc phía tập đoàn Kỷ thị bộn bề, công ty của Kỷ Dạ Bạch cũng cần phải xử lý rất nhiều việc, hắn không thể buông bỏ tất cả để đi thành phố Giang với Ninh Hề Nhi.
Nếu như vậy thì hơn một tháng tiếp theo, bọn họ sẽ khó mà gặp nhau.
Ánh mắt tủi thân của Kỷ Dạ Bạch khiến Ninh Hề Nhi xót xa.
"Hay là… em nói với thầy Thương Kiều em không đi nữa, vẽ với chả vời, em tự học cũng được cơ mà."
"Phải đi chứ. Hiếm khi có cơ hội tốt như vậy, em phải đi cho anh." Kỷ Dạ Bạch lập tức từ chối không hề do dự.