Ninh Hề Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận nói, "Anh uống có hai ly rượu thì say gì chứ?"
Kỷ Dạ Bạch giữ cằm Ninh Hề Nhi, lên giọng trêu chọc như thiếu gia nhà giàu chọc ghẹo phụ nữ nhà lành, "Không say vì rượu mà say vì người, cô gái xinh đẹp ơi, cười với anh đi nào, nếu không anh sẽ…"
Cách một lớp quần áo, bàn tay lớn của Kỷ Dạ Bạch khẽ khàng vuốt ve vòng eo của Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi đỏ bừng mặt mũi, nhưng không thể thoát khỏi vòng tay khóa chặt của Kỷ Dạ Bạch, chỉ có thể nở nụ cười với hắn.
Cậu Kỷ nào đó chậc một tiếng nói, "Ngoan lắm, để thưởng cho em, nào, chụt chụt một cái nào!"
Ninh Hề Nhi im lặng, tên ác ma chết tiệt mặt dày còn hơn tường thành này, chụt chụt cái đầu nhà anh!
"Đừng… ưm… tên khốn Kỷ Dạ Bạch.."
Trong lều loáng thoáng truyền ra âm thanh dễ khiến người khác hiểu lầm.
Mọi người đều bày tỏ, ở lều trại còn bị thồn đường như thế, thử hỏi sao đời khó sống thế này?
…
Ngày hôm sau.