Đều là đi chơi cả nên mọi người không có ý kiến gì về đề nghị của Ôn Tư Niên, chỉ có Kỷ Dạ Bạch liếc Hứa Lưu Ly vài lần bằng ánh mắt nghiền ngẫm, như thể xuyên thấu cô ta để nhìn một người nào đó khác vậy.
Hứa Lưu Ly mất tự nhiên tránh né tầm mắt của hắn, thân mật khoác vai Ôn Tư Niên, tỏ ra hai người vô cùng tình cảm với nhau.
Ôn Tư Niên nghiêng người nhìn Kỷ Dạ Bạch rồi mỉm cười, "Cậu Kỷ à, cậu cứ nhìn chằm chằm bạn gái của người ta như vậy có vẻ không ổn cho lắm."
"À." Kỷ Dạ Bạch khẽ cười, "Cậu Ôn vào vai vị hôn phu cũng nhanh quá."
Nụ cười của Ôn Tư Niên cứng lại, sao anh ta lại không biết Kỷ Dạ Bạch đang mỉa mai anh ta chẳng qua cũng chỉ là diễn mà thôi.
Anh ta thầm tự giễu trong lòng, vai diễn vị hôn phu tình cảm mặn nồng với Hứa Lưu Ly hẳn là vai diễn xuất sắc nhất trong cuộc đời của anh ta.
Hứa Lưu Ly giả vờ không hiểu gì cả, cười tươi đến mức híp cả hai mắt.