"Tại sao chứ?" Thành Du Nhiên sững người rồi cười, "À, có phải cậu vẫn nghĩ tôi với thầy Thời có họ hàng gì đó với nhau đúng không? Thật ra hai nhà chúng tôi quen biết nhiều đời nay rồi, theo vai vế thì tôi phải gọi chú ấy là chú, nhưng mà hai chúng tôi không phải chú cháu có quan hệ huyết thống gì đâu..."
Tiêu Hi Thần ngắt lời Thành Du Nhiên, "Nguyên nhân không phải vậy."
"Vậy thì là vì sao?"
Tiêu Hi Thần ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn trước mặt mình, ngập ngừng một chút rồi nói rành mạch từng chữ một, "Bởi vì cậu chỉ có thể ở bên tôi mà thôi."
Lời nói đầy khí phách này khiến Thành Du Nhiên ngây ngẩn cả người.
Cậu... cậu ta đang nói gì thế?
Hay là lại đùa? Đúng vậy, nhất định là cậu ta đang đùa rồi!
Thành Du Nhiên cười gượng, "Tôi biết rồi, nhất định là cậu lại đang nói đùa trêu tôi chứ gì?"