"Du Nhiên mời em đến đây ăn cơm." Tiêu Hi Thần chống nạnh, ngẩng khuôn mặt đầy tự hào lên.
Ánh mắt Thời Niệm Sơ đầy ý ẩn ý sâu xa, "Thì ra quan hệ giữa hai đứa... lại tốt như vậy."
Bàn tay với những ngón tay thon dài cầm một chiếc túi lớn đưa cho Thành Du Nhiên, trong túi thoảng ra mùi thuốc đông y.
Thành Du Nhiên nhận lấy, "Cảm ơn chú ạ."
Thời Niệm Sơ thản nhiên đáp, "Chú đi đây." Anh ta nói xong bèn liếc nhìn nửa thân trên của Tiêu Hi Thần rồi khẽ nhếch môi.
Ánh mắt một người đàn ông nhìn một cậu nhóc này khiến Tiêu Hi Thần cực kỳ khó chịu.
"Thầy Thời, em nghe Du Nhiên kể thầy giỏi võ lắm phải không ạ? Em có thể khiêu chiến với thầy chút được không?" Lòng hiếu chiến của thiếu niên khiến cậu ta chủ động hạ chiến thư với Thời Niệm Sơ.
Thời Niệm Sơ nhìn cậu ta vài giây rồi mỉm cười, "Được thôi."
...
Võ đường đã hết giờ dạy nên trên cả sân tập rộng lớn chỉ còn lại Tiêu Hi Thần và Thời Niệm Sơ.