Cậu hai Kỷ cực kỳ không vui, cực kỳ khó chịu, phải nói là cực kỳ cực kỳ khó chịu mới đúng.
Hắn nhìn Kiều Nam Thành với ánh mắt vô cùng dữ dằn, "Tôi không cần biết cậu lớn hơn tôi mấy tháng, dù thế nào thì sau này cậu cũng phải gọi tôi bằng anh!"
Ninh Hề Nhi cạn lời, "Anh bắt nạt bệnh nhân mà không thấy xấu hổ hả?"
"Hừ!"
Cậu hai Kỷ càng nghĩ càng thấy khó chịu bèn khoanh tay đi ra ngoài, Ninh Hề Nhi bất đắc dĩ đành đuổi theo phía sau, dỗ dành tên ác ma này.
Vất vả lắm mới dỗ được Kỷ Dạ Bạch, hai người đang tay trong tay đi về thì đụng phải hai người một nam một nữ.
Ninh Hề Nhi dừng lại kinh ngạc hỏi, "Ơ kìa, Ôn Tư Niên, sao anh lại đến bệnh viện thế?"
Ôn Tư Niên vẫn đẹp trai như ngày nào, song hai mắt lại hiện lên quầng thâm rõ ràng, trông anh ta có vẻ mệt mỏi thấy rõ.
"Bà nội tôi đang nằm viện."
"À thế à, vậy chúc bà mau khỏe mạnh nhé."
"Cảm ơn cô."