Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ninh Hề Nhi hiện lên nụ cười mỉm, nụ cười ấy dần dần trở nên tươi tắn như ánh nắng ngoài cửa sổ. Cô thay quần áo xong bèn mở cửa ra ngoài, Kỷ Dạ Bạch thấy vậy bèn bước về phía trước hai bước.
Ninh Hề Nhi than thở, "Anh đi chậm một chút đi mà."
"Chân ngắn phiền thế đấy." Tuy ngoài miệng thì tỏ ra ghét lắm song Kỷ Dạ Bạch lại dừng bước, không quay đầu lại mà chia tay về phía Ninh Hề Nhi, "Đây, cho em nắm đấy."
Ninh Hề Nhi: …
Gớm chết, chẳng qua chỉ là muốn nắm tay thôi mà... còn phải vòng vo tam quốc lâu vậy nữa hả?
Đỏng đảnh dễ sợ!
Cô nhếch môi cười và nắm lấy bàn tay đang giơ ra của hắn, Kỷ Dạ Bạch bao bọc lấy tay cô một cách nhanh chóng rồi kéo cô đi về phía trước.
Phía cuối của hành lang sáng rực ánh nắng.
...